Những tháng ngày thanh xuân của người trẻ, hy vọng ai cũng tìm được cho mình một người để đam mê cuồng nhiệt. Một người có khả năng truyền cho ta nguồn cảm hứng bất tận, người có thể xua tan đi bao cơn mệt mỏi của ta chỉ qua một ánh mắt, một câu hát, một dáng hình. Người mà chỉ khi nhìn thấy một poster có hình ảnh thân thương, ta ngay lập tức có thêm động lực để hoàn thành mục tiêu của mình. Người mà những tháng năm tuổi trẻ đó, ta thương họ hết lòng, mến mộ họ bằng cả nhiệt huyết. Và rồi khi những ngày trẻ qua đi, ta có thể không còn “nổi loạn” lên vì người, nhưng sẽ cười thật khẽ khi bắt gặp đâu đó một ai đó trùng tên với người.
Thật may vì cuối cùng tôi cũng gặp được một người như thế…
Đã qua rồi cái ngày tôi khóc vật vã và giận ba mẹ cả tuần chỉ vì không được đi xem một chương trình âm nhạc có sự xuất hiện của nam ca sĩ mà tôi thần tượng. Không phải vì tôi đã trưởng thành và không còn thích nghe thể loại nhạc “sến sẩm” như vậy. Tôi vẫn còn trẻ chán, tuổi 18 đẹp nhất đời người! Chỉ vì có thể ở giây phút hiện tại, tôi gặp được một người khiến tôi bỗng chốc muốn bản thân mình trở nên tốt hơn. Gặp được người cho tôi biết rằng, không phải lúc nào cảm mến ai cũng phải đăng công khai lên facebook, có những lúc hâm mộ một người chỉ nên lặng lẽ nhấn vào follow họ, cập nhật tin tức họ mỗi ngày và âm thầm chúc mừng họ vào các sự kiện.
Anh không phải là một ngôi sao ca nhạc, càng không phải một người nổi tiếng, cũng không phải một người đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Anh chỉ đơn giản là anh, một người trẻ nhưng với đầy trải nghiệm về những chuyến đi. Những vùng đất xa lạ và những con người miền vùng quê nghèo khó chính là nguồn cảm xúc dồi dào cho những trang viết anh. Anh đồng thời là một người bạn chung CLB, là một người anh ngoài đời.
Tôi chẳng biết vì sao tôi lại mến mộ anh, chỉ biết rằng bắt gặp ánh mắt anh trong một khoảnh khắc, nó khiến tôi ấn tượng và muốn tìm hiểu. Tôi dành ra cả ngày để xem hết các hoạt động, các hành trình anh đã tham gia và tất cả những trang viết mang tên anh. Tôi bị thu hút bởi con người dùng con chữ một cách mạnh mẽ, không hoa lệ mỹ miều, anh mạnh dạn gọi rằng “Sài Gòn hỗn hào”. Có phải vì tuổi trẻ của con người này, đã vấp phải rất nhiều cái chênh vênh nơi Sài Gòn đầy những hiểm nguy?! Tôi biết rằng hoá ra, những chướng ngại tôi gặp phải hiện tại, mất ví, xe bị xẹp lốp vì cán đinh, đi trễ học vì kẹt xe,… tất cả chẳng là gì so với những chông chênh anh đã trải qua, so với những mối nguy tồn tại song hành bên Sài Gòn năng động.
Tôi sưu tầm những trang báo có bài viết của anh, tìm những hình ảnh anh rồi đính kèm vào đó. Chọn tấm ảnh trong mắt tôi anh xinh lung linh nhất cài làm ảnh nền cho điện thoại. Chỉ thế thôi mà, mỗi giây mỗi phút nhìn thấy anh, tôi lại như nạp đầy một nguồn năng lượng mới. Tôi nghe anh không lãng phí quá nhiều thời gian vào các trang Mạng Xã Hội ảo, thay vào đó, tôi tập trung ôn bài, tập trung làm việc, đọc sách, ngủ và xem phim mỗi khi cần thư giản. Tôi bắt đầu tìm hiểu về những chuyến đi thiện nguyện và hứa hẹn năm học tới sẽ sắp xếp để đi. Tôi nhìn nhận cuộc sống xung quanh không chỉ duy màu hồng, tôi còn thấy màu xám của những bất công và màu vàng của ánh nắng ấm áp cho tình người. Tôi biết mình là công dân của thế hệ mới, tôi khác với người máy vì tôi có trái tim, có tình cảm, ấy thế mà trước nay lại quá vô tâm với những mảnh đời bất hạnh xung quanh?! Tôi gọi điện về nhà nhiều hơn, hỏi thăm ba mẹ nhiều hơn. Tôi dành những ngày nghỉ của mình cho gia đình thay vì ra ngoài “quẫy” cùng đồng bọn. Cuộc sống mà anh đang sống cùng con chữ anh làm tôi thay đổi, tôi biết đã đến lúc mình nên sống khác đi.
Tôi đặt ra cho mình những mục tiêu, không phải chỉ là chơi qua đường khi tham gia vào CLB. Tôi dành ra thời gian luyện tập, tôi nghĩ đến anh và những giấc mơ của mình. Tôi biết rằng nếu bây giờ tôi không hành động thì sẽ không bao giờ giấc mơ có khả năng trở thành hiện thực. Tôi nhớ có lần tôi đã hỏi anh:”
Anh đã bao giờ gặp đc người nào cho anh một nguồn cảm hứng vô bờ bến, để viết và để suy nghĩ chưa?” Anh ậm ừ không nói, tôi cũng im lặng. Kể từ giây phút đó, tôi biết rằng tôi chẳng có cách nào đập vỡ vách tường ngăn cách mà bước về phía anh. Như một người bạn với vài sở thích và niềm đam mê chung, tôi được quen biết và trò chuyện cùng anh. Nhưng điều đó không có nhiều ý nghĩa khi bước ra khỏi CLB, anh là anh, và tôi vẫn là tôi, hai con người của hai thế giới khác nhau.
Tôi trở nên khép mình hơn trước anh, cũng không còn quá nhiều để ý đến anh. Vẫn follow anh như thế, vẫn nhìn ảnh anh mỗi khi cần động lực. Nhưng rồi tôi cũng quay lại cuộc sống của mình, không ồn ào tất bật như anh, nhưng lại là cuộc sống thuộc về tôi. Tôi hiểu rằng khoảng cách giữa thần tượng và fangirl thật ra rất xa, thế nên không mộng ảo nữa, tôi lại là chính tôi. Tôi hạnh phúc vì những năm tháng cuồng nhiệt vì anh, tuổi 18 của tôi vì gặp anh mà trở nên rực rỡ. Hơn lúc nào hết, ngay bây giờ tôi chỉ muốn nói “Cảm ơn anh-người truyền lửa cho tôi”!